Chuyện trong nhà em cũng không muốn mang ra kể để mọi người cười chê nhưng cách hành xử của các anh trai, chị dâu em thật sự đúng là không thể nào có thể chấp nhận nổi.
Trước bố mẹ em suy nghĩ cổ hủ, trọng nam khinh nữ nên toàn bảo:
“Tuổi già nhờ cậy con trai, con dâu nên phải đầu tư nhiều hơn con gái”.
Do vậy 2 anh trai em luôn được bố mẹ chăm lo. Khi họ đi học, ông bà bán hết đàn lợn này đến đàn bò kia những mong sau con có cái nghề tốt, được làm ông nọ ông kia cho bố mẹ mát mặt. Ngược lại em là con gái còn là út ít nữa nên ông bà bảo:
“Phận gái sau lấy chồng có kiếm ra tiền thì cũng chỉ là nhà chồng được nhờ, bố mẹ đẻ khéo nó chẳng ngó đến”.
Vậy là sau khi học hết lớp 12, bố mẹ cho em đi học nghề may, không học đại học như 2 anh trai. Lúc em lấy chồng, ông bà cho 3 chỉ vàng, còn 2 trai thì cho cả tiền lẫn đất xây nhà.
Vậy nhưng cuộc đời không dễ tính trước, 2 anh trai có bằng cấp, họ cũng nhanh nhạy kiếm ra tiền, cuộc sống khá giả đúng theo mong ước của bố mẹ nhưng buồn là 2 anh ấy sống ích kỷ, vô tâm với người sinh ra mình lắm. Sau khi lấy vợ, cả 2 anh đều nghe vợ, coi bố mẹ không ra gì. Mỗi lần ông bà ốm đau, trai trưởng đùn đẩy trách nhiệm cho trai thứ, thứ lại bảo “không vượt quyền trưởng” nên ông bà đành tự chăm nhau.
Cũng may em lấy chồng gần, chồng em lại sống tình cảm nên thường xuyên qua lại chăm bố mẹ vợ. Đợt bố em ốm nặng phải nằm viện 3 tháng, 2 anh trai, 2 chị dâu không một ai ngó ngàng, hỏi thăm cụ chỉ mẹ em với con gái, con rể chăm. Đợt ấy chồng em còn xin nghỉ không đi công trình để có thời gian lo cho bố vợ. Trong khi anh trưởng toàn vin lý do:
“Công việc không thể nghỉ dù chỉ một ngày. Vợ anh bận chăm con nhỏ làm sao vào viện với ông. Với lại mẹ vẫn còn, ông bà phải chăm nhau chưa tới lượt con cái gánh trách nhiệm”.
Anh trai thứ thì bảo:
“Trai trưởng còn không lo được cho bố, việc gì anh phải làm”.
Thế là cứ em với chồng thay nhau túc trực bên ông. Mẹ em bị huyết áp cao không thể thức đêm, toàn con rể trông bố vợ là chủ yếu. Khi đó bố mẹ mới hối hận nói rằng:
“Trước đây bố mẹ quá sai khi nghĩ tuổi già nhờ con trai nên để con chịu thiệt so với 2 anh. May có vợ chồng con chứ không bố mẹ chẳng biết dựa vào ai”.
Lúc bố mất, 2 anh trai em chỉ mau mải lo thu tiền phúng viếng, giỗ đầu thì họ làm mấy chục mâm để thu phong bì. Qua giỗ thứ 3 không ai quan tâm, toàn vợ chồng em về lo với mẹ.
Đợt này mẹ em ốm nhiều, hôm vừa rồi giỗ bố, em có đề cập:
“Giờ mẹ già rồi, không thể để mẹ sống 1 mình được. 2 anh xem thế nào đón mẹ về chăm”.
2 ông ấy nghe xong mặt dửng dưng như không. Các chị dâu tuy không lên tiếng nhưng vẻ khó chịu lắm. Mẹ em tủi thân rớm nước mắt bảo:
“Thôi, mẹ sống một mình cũng quen, các con không phải lo cho mẹ”.
Ngay tối đó chồng em về bàn:
“Anh tính mình dọn lại nhà rồi đón mẹ về sống cùng. Bà yếu rồi, để 1 mình lúc ốm đau biết gọi ai. Em là gái cũng là con vẫn có trách nhiệm báo hiếu mẹ. Không chờ đợi các anh được”.
Hôm sau con rể dọn phòng rồi sang đón mẹ vợ luôn. Lấy được người đàn ông sống tình cảm, có trách nhiệm như anh ấy, em cũng mừng các chị