Ngày đầu tiên về nhà chồng ra mắt, mẹ anh đã bảo: “Về đây biết nhà cửa tuềnh toàng như này, bố thằng Minh lại mất sớm nên cháu làm dâu sẽ vất vả và thiệt thòi lắm. Vì thế cháu suy nghĩ cho thật kỹ nhé”.
Suốt cả buổi gặp mặt ấy, mẹ anh cũng nói rất kiệm lời. Ăn uống xong bà còn không cho tôi phụ dọn dẹp. Đặc biệt mới 3h chiều, bà đã đuổi 2 đứa lên lại thành phố vì sợ trời tối nhanh. Thật sự thái độ đó của bà làm tôi lăn tăn.
Tối hôm đón dâu xong, lúc dọn nhà cửa tôi lại thấy mẹ chồng ngồi trước ban thờ lẩm nhẩm:
“Ông ơi, vậy là ngày trọng đại cũng đã tới. Thằng Minh lấy vợ rồi, nhà mình có thêm cái Thư là con dâu đấy, ông hãy phù hộ cho 3 mẹ con tôi nhé”.
Từ phút đó trở đi, tôi hứa với lòng sẽ yêu thương và chăm sóc bà như mẹ đẻ của mình để bà không phải tủi thân nữa (Ảnh minh họa)
Nhìn mẹ chồng vậy mà tôi thương quá. Từ phút đó trở đi, tôi hứa với lòng sẽ yêu thương và chăm sóc bà như mẹ đẻ của mình để bà không phải tủi thân nữa.
Để tiện đi làm, sau cưới vợ chồng tôi vẫn ở trên thành phố còn mẹ chồng một mình dưới quê. Dù xa nhau cả trăm km nhưng bà ngày nào cũng gọi điện thoại cho con dâu nhắc ăn uống, ngủ nghỉ, thăm khám thai đúng định kỳ. Bao tiền bán rau củ ở nhà bà gửi cho dâu để tẩm bổ. Mỗi lần về quê tôi được mẹ chồng chăm chẳng khác gì công chúa. Hàng xóm làng giềng ai cũng ghen tị bảo bà chiều chuộng tôi thái quá.
Thậm chí ngày tôi sắp sinh bà còn bảo sinh xong tôi phải về quê ở cữ. Bà tận tay chăm sóc con dâu và cháu nội thì mới yên tâm. Điều này khiến tôi vui lắm, tôi cũng rất thích về quê sống cùng mẹ chồng.
Ấy thế mà trước 2 tuần tôi sinh đột nhiên tôi thấy mẹ chồng khác lạ lắm. Suốt 2 tuần đó bà im bặt không gọi cho con dâu. Tôi gọi cho bà không được thì chồng bảo bà vào Sài Gòn ăn cưới rồi tranh thủ đi thăm bà con trong đó luôn. Vì đường xa xôi phải di chuyển nhiều mệt mỏi nên bà tắt điện thoại.
Sau 2 tuần đó thì bà gọi cho con dâu nhưng nhất định không chịu call video cho tôi nhìn mặt. Đã vậy bà còn bảo:
“Ngày mai con nhập viện mổ đẻ rồi, mẹ ở quê bận quá không lên trên đó được. Sinh xong ở viện con cũng về ngoại ở cữ hết 6 tháng thì về nhà. Mẹ đã gọi cho ông bà thông gia nhờ cậy hết rồi đấy”.
Tôi ngạc nhiên:
“Mẹ bảo sinh xong con đưa cháu về quê nội ở cữ cơ mà, sao giờ lại bắt về bên ngoại”.
Bà ôn tồn:
“Mẹ có biết chăm gái đẻ đâu. Với lại giờ mẹ già rồi, không thức đêm hôm để chăm con cháu được. Dù gì bà ngoại còn trẻ, lại nấu ăn ngon…”.
Nghe bà nói mà tôi chán hẳn. Thế mà trước đó bà cứ đòi một mực đưa con dâu về ở cữ, giờ tống cổ con cháu sang gửi nhà ngoại hết. Thì ra mẹ chồng chỉ nói thơn thớt, đúng là cháu bà nội, tội bà ngoại.
Sinh con xong ở viện 5 ngày sau mổ là chồng đưa tôi về thẳng nhà ngoại ở cữ. Giận mẹ chồng suốt từ hôm đó trở đi tôi cũng chẳng gọi điện về cho bà. Ngược lại, bà cũng không í ới gọi cho con dâu và cháu. Điều này khiến tôi trách bà lắm nhưng lạ là nói đến bà là chồng và nhà đẻ tôi đều gạt đi, một mực bênh bà nội.
Cho tới ngày tôi thấy mẹ đẻ kể bà nội vừa gửi cho con dâu ở cữ 30 triệu để tẩm bổ, thấy hành động lạ lùng, tôi quyết bế con đỏ hỏn hơn 1 tháng tuổi đi taxi về quê chồng để chất vấn mặc bà ngoại can ngăn. Vừa bước vào nhà, tôi chết lặng thấy mẹ chồng tiều tụy nằm liệt trên giường. Bên cạnh là người bà con trong họ đang chăm sóc chu đáo.
Vừa bước vào nhà, tôi chết lặng thấy mẹ chồng tiều tụy nằm liệt trên giường (Ảnh minh họa)
Thì ra, trước khi tôi sinh 2 tuần thì mẹ chồng bị tai nạn giao thông. Bà may mắn thoát chết nhưng sức khỏe đi xuống và đang phải nằm liệt trên giường do gãy chân. Vì con dâu sắp đến ngày sinh nên bà bắt chồng phải giấu tôi và quyết định gửi dâu về nhờ ông bà ngoại chăm. Thấy tôi về, bà bất ngờ lắm nhưng nằm trên giường mắng sa sả:
“Vừa sinh mới được 1 tháng 5 ngày mà đã chạy về đây rồi thì vết mổ sao lành được. Bà thông gia nói vết mổ của con chưa lành, chỉ còn chưa tiêu hết. Sao con ngốc thế, không nằm nghỉ ngơi cho lại sức sau sinh đi”.
Gặp lại mẹ chồng trong hoàn cảnh này trớ trêu này, bà cứ vừa ôm con dâu và cháu khóc rưng rức làm tôi cũng quên hết đau đớn khóc theo vì thấy thương và ân hận quá. Bà thì cứ ra sức vỗ về:
“Mẹ không sao, không sao đâu. Bác sĩ bảo chỉ khoảng 3 tháng nữa chịu khó vận động sẽ đi lại được, đừng lo cho mẹ. Mẹ còn phải bế cu Bon cho vợ chồng con đi làm nữa mà”…