Chồng tôi nợ đầm nợ đìa, mẹ chồng bán nhà trả nợ. Trong bữa cơm bà chỉ thẳng mặt tôi đuổi về ngoại. lời của bà nói khiến tôi muốn ly hôn
Tôi chỉ muốn ly hôn cho xong, nhưng bỏ anh trong lúc hoạn nạn tôi có quá đáng lắm không?
Năm hết Tết đến, nhà nhà rục rịch dọn nhà, sắm Tết còn cả nhà tôi thì như ngồi trên đống lửa vì khoản nợ hơn 1 tỷ chồng tôi vay để đánh bạc. Chồng tôi là kỹ sư cầu đường, những lần xa nhà theo công trình anh thường giải khuây bừng bài bạc. Đây không phải là lần đầu tiên anh nợ nần, trước đó tôi từng phải mang cuốn sổ tiết kiệm hai vợ chồng dành mua đất để trả nợ cho anh.
Sau lần ấy, anh hứa hẹn không dám tái phạm nữa, lo tập trung làm ăn. Tôi cũng thấy anh thay đổi, chăm chỉ làm việc hơn nên tiền lương tăng, thu nhập của tôi cũng khá nên mấy năm sau hai vợ chồng mua được mảnh đất nho nhỏ để xây nhà.
Nào mà ngờ, giờ đùng cái anh lại ôm về cho nhà cả cục nợ. Chồng tôi đi làm xa, chủ nợ mang giấy vay đến tận nhà, dọa nếu không thanh toán sẽ làm anh “sống không bằng chết” thì nhà tôi mới biết chuyện động trời này làm ai ai cũng sợ mất mật.
Trong buổi họp gia đình, mẹ chồng hỏi vợ chồng tôi có bao nhiêu tiền tiết kiệm. Tôi cũng nói thật chỉ còn 50 triệu đồng, tính để mua chiếc xe máy mới để đi làm vì chiếc cũ tôi đi từ thời sinh viên, nay đã tã rồi. Sở dĩ vợ chồng tôi lấy nhau 8 năm nhưng chỉ có từng đó tiền tiết kiệm vì trước ấy đã trả nợ cho anh một lần, rồi lại mới mua nhà được gần năm nay.
Giờ cả cục nợ, 50 triệu kia chẳng thấm vào đâu cả. Sau một hồi suy nghĩ, mẹ chồng đề cập chuyện nhà ngoại nên hỗ trợ giúp chồng tôi trả nợ, vì bố mẹ tôi có lương hưu. Tôi phản đối ngay, ai đời lại để bố mẹ vợ đi trả nợ tiền con rể đánh bạc thua cơ chứ.
Hôm sau không đợi tôi đồng ý, mẹ chồng treo biển bán căn nhà vợ chồng tôi mới xây rồi bảo mẹ con tôi thu xếp dần đồ đạc sang nhà nội ở tạm. Mỗi ngày mẹ chồng lại xa gần nhắc tôi về bên ngoại xin tiền, thậm chí còn cạnh khóe bố mẹ vợ có của để mà tiếc con rể. Với tôi thì hằn học, trách móc, còn khi nói chuyện với chồng tôi qua điện thoại, bà lại vỗ về anh như một đứa trẻ:
– Con yên tâm đi, số nợ đó để bố mẹ lo. Khổ thân thằng bé, tôi có mụn con, nó có mệnh hệ gì thì tôi sống sao nổi. Con giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ vào nhé, không nhỡ sinh bệnh lại khổ ra.
Đi làm quần quật cả ngày, về lại lo cơm nước, con cái, đủ thứ việc trong nhà, nhìn cảnh này tôi chỉ muốn nổ tung. Rõ ràng là chồng tôi làm sai, khiến gia đình tôi điêu đứng thế này, vậy mà mẹ chồng vẫn nói nhẹ nhàng với chồng tôi còn mọi bực dọc, uất ức trong người lại đổ hết lên đầu tôi.
Căn nhà của hai vợ chồng tôi được hàng xóm mua lại. Vì đất ở quê, nhà lại nhỏ nên được định giá 800 triệu, nhưng chủ nợ giục nên mẹ chồng tôi bán vội với giá 700 triệu. Tôi thu ít quần áo, sách vở của con rồi dắt nhau qua nhà nội ở nhờ.